Ngày hôm qua thực sự là một ngày hội của các runner trên khắp cả nước cùng nhau tụ họp về Sài Gòn để tranh tài trong giải chạy Techcombank Marathon. Niềm vui cũng có, nỗi buồn cũng có, vỡ òa trong thành công hay cay đắng trong thất bại, đó đều là những cảm xúc thường thấy sau mỗi cuộc đua mà runner nào cũng từng trải qua, và đó cũng chính là cái chất gây nghiện tai quái để họ đi từ hết cuộc đua này sang tới cuộc đua khác không biết mệt mỏi.
Vừa mới Chủ Nhật tuần trước, trong khi các runner đang cắm đầu cắm cổ chạy đua nhau đến lạc cả đường ở Hạ Long thì có một nhóm runner cũng đang chạy ở một nơi gọi là Thiên Đường Mây. Đêm hôm trước, thay vì load carbs đi ngủ sớm thì bọn chúng thức tới 12h đêm để uống rượu vang Concha Y Toro, single malt Lagavulin 16 với trứng cá hồi muối cùng bánh mỳ đen, cá trích ngâm dầu, pho mai ướp lá thơm, xúc xích Ba Lan.. ở độ cao 1500m dưới trăng sáng tròn vành vạnh và không khí ngập ngụa hương vị của núi rừng.
Sải những bước chạy chậm rãi giữa trời mây cùng cây cỏ, chẳng phải ganh đua với ai mà thả sức tận hưởng những gì của tạo hóa ban cho thực là tuyệt vời. Bọn chúng cứ như vậy từ lúc mặt trời mọc ở phía Đông cho tới khi mặt trời lặn ở phía Tây, bồng bềnh và lộng lẫy trên biển mây bông trắng tinh khiết đến mê đắm lòng người. Cảm xúc ùa tới và mạnh mẽ tới mức còn hơn bất cứ chất gây nghiện nào khác khiến bọn chúng chỉ muốn chạy đến tan biến hòa vào cùng với nơi này.
Chạy bộ đâu chỉ có những cuộc đua, chạy bộ còn là những phút giây chia sẻ bên nhau, là những tiếng cười đến nghiêng ngả , là ánh mặt trời đỏ hồng rực rỡ, là áng mây trắng cuộn bồng bềnh lững lờ, là ngọn cỏ lau phơ phất hư ảo bên sườn núi..
Chúng tôi, chỉ là những Kẻ chạy bộ thích lang thang đó đây như vậy thôi.
(Viết tặng NAG Hieu Tran của STR)
Tác giả: Nguyễn Tuấn Linh